Đêm không ngủ ở Làng Nủ
- 1 giờ 40 phút ngày 13-9, Hoàng Văn Quyển gọi giật đánh thức tôi dậy. Ngoài trời đang mưa rất to. "Mình di chuyển sang nhà bố em thôi anh. Đang nguy hiểm lắm" - Quyển đưa chiếc áo mưa, rồi cùng vợ và tôi mang theo những thứ cần thiết rồi rời khỏi nhà
Chúng tôi lên Làng Nủ, huyện Bảo Yên, tỉnh Lào Cai tác nghiệp và tá túc ngủ nhờ nhà Hoàng Văn Quyển, phó trưởng ban chỉ huy quân sự xã Phúc Khánh. Nhà anh chỉ cách nơi lũ quét kinh hoàng vùi lấp 37 hộ dân hôm 10-9 chỉ khoảng vài trăm mét.
1 giờ 40 phút ngày 13-9, anh Quyển gọi đánh thức tôi dậy. Ngoài trời đang mưa rất to. "Cả nhà mình di chuyển sang nhà bố em thôi anh. Nguy hiểm lắm" - Quyển nói và giục vợ đưa áo mưa, rồi tôi cùng vợ chồng anh mang theo những thứ cần thiết, khoác áo mưa rời khỏi nhà Quyển.
Mưa đêm nay ở Làng Nủ không giống một trận mưa thông thường. Với người không chứng kiến, không trải qua trận lũ ở Làng Nủ vừa qua, sẽ không thể nào cảm nhận được nỗi lo của trận mưa lớn đang diễn ra. Không thể hiểu được vì sao chủ nhà phải đánh thức người khách lạ dậy để di chuyển đến nơi được cho là an toàn hơn. Bởi họ hiểu hơn ai hết nếu không di chuyển, có thể một tai họa nữa có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Họ như những con chim sợ cành cong. Một tiếng mưa rơi nặng hạt cũng đủ để bao nỗi lo toan ập vào trong suy nghĩ cũng như trong trái tim đang bị tổn thương nặng nề.
Sang đến nhà bố đẻ, anh Quyển mới nói với tôi: "Sườn núi sau nhà em có một vết nứt nhỏ, vì vậy không yên tâm để gia đình mình và anh tiếp tục ngủ lại".
Sang đến nhà bố anh Quyển, người em trai và người em gái đang ngồi ở bàn uống nước. Mọi người nghe tiếng mưa và rất lo lắng.
Em gái anh Quyển là một trong 37 hộ có nhà bị vùi lấp hôm 10-9. Chồng của chị hiện vẫn đang mất tích trong số 50 người mà lực lượng chức năng chưa tìm thấy. 3 mẹ con em gái anh Quyển may mắn sống sót là do sáng ấy không ngủ được, dậy đi thăm đồng sớm và không có ở nhà. Khi lũ tràn về, họ đang đứng ở đồng nên đã chạy thoát, chỉ bị thương nhẹ.
3 giờ sáng. Trời vẫn mưa không ngừng. Không gian tĩnh mịch, nặng nề qúa. Tôi bước ra hiên nhà, nhìn về phía núi, chỉ thấy một màu tối đen bịt bùng cùng những hạt mưa đầy ám ảnh.
Chỉ mới cách đây vài ba ngày, ở khu vực bị tai họa lũ quét, với 37 nóc nhà, 158 nhân khẩu, trong số đó, nhiều nhà sàn đẹp, nhà xây mới. Chỉ cách đây vài ngày thôi, những đứa trẻ tung tăng theo mẹ đến trường đón khai giảng năm học mới trong bộ quần áo mới tinh tươm.
Chỉ cách đây vài ngày thôi, những người già còn đang bàn việc chuẩn bị ăn rằm tháng Tám. Chỉ cách đây vài ngày thôi, những người vợ, sáng sáng chuẩn bị bữa cơm cho chồng, con ăn để còn đi làm và đi học.
Vậy mà hôm nay, trong số 158 nhân khẩu ở khu vực bị lũ quét, với 3 người trên 70 tuổi, 18 trẻ em dưới 6 tuổi, 14 trẻ dưới 14 tuổi, chỉ còn 46 người xác định an toàn, 17 người bị thương và điều trị ở bệnh viện, 45 người đã chết và còn 50 người chưa xác định (mất tích) trong đống bùn đất đã san phẳng 37 ngôi nhà kia.
4 giờ sáng, mưa ngớt. Tôi nhìn về phía núi và cầu mong: Mưa ơi, thôi xin ngừng rơi, để nước mắt bớt tuôn, trên mảnh đất Làng Nủ tang thương này.